Nói Chuyện Với Bình Dân Kỳ 137
Người đời vốn thay đổi vì tham lam, vì sân hận, vì si mê. Trong môi trường tình nghĩa ruột thịt như gia đình, dòng họ hay ở môi trường lớn hơn cần tinh thần trách nhiệm đối với quốc gia, xã hội cũng vậy. Để đánh giá một con người cần phải xem họ đã trải qua nhiều hoàn cảnh khác nhau như thế nào, chứ không phải chỉ tin vào lời hứa về những gì sẽ làm.
Khi Donald Trump còn là
một công dân tỉ phú thì nhiều chính trị gia cá nhân hay đoàn thể, các đảng phái
xem ông như bạn thần tài tốt bụng. Đến mùa bầu cử thì họ không ngại ngửa tay nhận
tiền ủng hộ, không phải vài chục dollars như từ cử tri thường dân, mà bạc ngàn,
hoặc hàng chục ngàn trở lên. Đám truyền thông lúc bấy giờ cũng xem ông là bạn tốt,
tay bắt mặt mừng, hỉ hả kể cả lời nói đùa nghịch về phụ nữ của đám đàn ông cũng
không giấu. (nên bị lưu lại trong tape).
Từ lãnh vực xây dựng và
kinh doanh địa ốc, chủ một số chương trình truyền hình, đến tác giả của một số
sách ông Trump đã trở thành tỉ phú nổi tiếng, không giống nhiều tỉ phú khác, và
ông đã trở thành biểu tượng giấc mơ Mỹ của đại đa số tuổi trẻ Hoa Kỳ. Ngay cả
Obama và Robert Fisher bạn học của ông cũng đã có lần nhắc: “Tôi có thể không phải là Donald Trump bây giờ,
nhưng hãy đợi đấy; nếu tôi không đạt được thì đời con của tôi sẽ làm được”
Ở Hoa Kỳ thời nay, khi
Donald Trump ra ứng cử và được lên làm Tổng thống, thì cơ hội cho bình dân
chúng ta nhận rõ điếu này. Bấy giờ họ không còn xem ông là là bạn, hay thần tài
tốt bụng, mà là mối nguy, nhất là khi ông tuyên bố “xả đầm”, đặt “người dân trên
hết” - “tổ quốc trên hết”, và “làm
cho đất nước vĩ đại”, thay cho vị trí của họ lúc trước.
Miệng đời gièm pha,
ganh tị, hoặc có khi do mục tiêu riêng, hoặc thậm chí do vô tình, thiếu trách
nhiệm cũng gây ra cho nhiều cuộc đời tan nát. Cái lẽ tự nhiên này, không ai
tranh cãi được.
Miệng đời ngày nay nguy
hại hơn hàng ngàn lần lúc trước, bởi có tổ chức tập thể lớn nhỏ, có cả phương
tiện máy móc, chuyên nghiệp gièm pha, đố kỵ và có mục tiêu riêng. Nó là quyền lực
thứ tư trong thể chế tự do, và một khi bị thao túng bởi chính trị và chữ tiền
thì nó dễ dàng trở thành tà ác không lường. Đây là điều khán thính giả thường
thiếu cảnh giác và cam tâm để bị lừa.
Từ ngày ông Trump bước
xuống cầu thang ở Trump Tower 16/6/2015 và tuyên bố chính thức tranh cử tổng thống
đến nay đã tròn 5 năm; 5 năm qua người ta đã từng ngày chứng kiến ông Trump phải
trải qua bao nhiêu trận đòn chí tử cho nhân cách, từ cá nhân hay của tập thể lớn
nhỏ, đếm không xuể, cơ hồ như ông sẽ bị vùi dập xuống tận bùn đen.
Có thể lịch sử sau này sẽ
ghi rằng Donald Trump là một Tổng thống phi thường nhất, vì ông phải chịu đựng nhiều
đòn thù chính trị đê tiện, hèn hạ nhất, và cũng chính vì thế, mà người ta mới
thấy những điều nổi bật ở nơi ông, như sức chịu đựng dẽo dai nhất, kiên trì nhất,
bất khuất nhất và lại thành công nhất. Ông đã làm cho mọi mặt của đất nước phát
triển và vững mạnh trở lại nhanh chóng, khiến người dân chân chất tin tưởng và
tự hào, nhưng cũng chính vì thế mà phe đảng chính trị đối nghịch càng tấn công
tàn bạo hơn, bất chấp phương tiện gì và tổn hại bao nhiêu cho làng nước, và cho
cả mặt mũi của họ.
Chuyện đơn giản có thế
nhưng lại có ít người để ý hoặc nhiều người lầm lạc. Nhu cầu hiểu biết của xã hội
bấy giờ trở nên ngày càng lớn và vì thế mà nhiều sĩ phu đã xuất hiện, lên tiếng
nhiều hơn bao giờ hết. Nhưng người độc lập thì trở nên hiếm, bởi thói thường
người ta xôn xao bàn đến cái dụng một cách lệch lạc, hoặc a dua, theo tập ngã trước
khi nhận ra cái thể của sự vật, y như đặt cái cày trước con trâu.
“Cái thể” ở đây là tổng thống, và thời cuộc, rồi mới nói đến “cái dụng” là cách ứng phó và sau cùng là
kết quả. Để phê bình phải nhận ra tương quan giữa cái thể và cái dụng như
thế nào. Nhưng vì trình độ nhận thức khác nhau và còn yếu tố tâm tình phe đảng
làm khổ cho độc giả, hay khán thính giả khổ sở và mất thời gian không ít để
sàng lọc, nếu không làm như vậy thì từ vị trí làm chủ lá phiếu trở thành những
con cừu non trong tay lái buôn chính trị.
Bây giờ bình dân cùng phân tích xem cái thể và cái dụng vừa
nói tương quan như thế nào.
Thời phong kiến, vua
chúa cha truyền con nối thì việc chọn lựa người tài đức để trị vì đất nước bị hạn
chế rất nhiều. Cho đến xã hội có chế độ chính trị khác nhau - cộng sản thì xin
miễn bàn - còn ở thế giới tự do thì khác, người được dân bầu cần phải tự mình
thể hiện sức khỏe, tài năng và đức độ thật sự của mình trên sân khấu tranh luận
và tự đi vận động gửi thông điệp đến quần chúng.
Trước hết là yêu cầu về
sức khỏe của tổng thống: Trong khi nhà vua, suốt ngày quanh quẩn bên chiêc ngài vàng
và cung nữ, chờ triều thần trình tấu, thì lãnh đạo ngày nay là công việc nặng
nhọc và rất phức tạp. Tổng thống cần có sức khỏe dẻo dai, hoạt động nhanh nhẹn.
Điều này ông Trump đã thắng quá xa bà Clinton. Còn nhớ trong những ngày cuối cuộc
đua, sáng ở đầu đông chiều ở đầu tây, ông chạy sang các tiểu bang quan trọng để
diễn thuyết hàng giờ oang oang trên sân khấu ngoài trời. Trong khi đó bà Cliton
đứng dưới nắng chưa đầy 15 phút trong buổi lễ tưởng niệm vong hồn 3000 nạn nhân
9-11, thì đã bị xỉu, phải rút lui, rớt giày, sút dép không biết. Không chừng linh
hồn các nạn nhân chẳng hài lòng với người dối trá với họ nên đuổi bà về sớm. Đối
với Biden trong cuộc đua bây giờ cũng vậy. Dáng đi từng bước, lụ khụ vì sợ té của
Biden so với cái dáng đường bệ, lanh lợi của ông Trump đã cho bình dân thấy họ
cách xa hàng chục dặm rồi.
Yêu cầu tài năng gồm có tài kinh bang tế
thế, đa mưu túc trí, dám nói dám làm, tinh thần trách nhiệm cao, có óc tháo
vát, có tài dùng chữ “tùy” để ứng biến, xoay chuyển tình thế trong mọi trường hợp.
Điểm này thì ông Trump ăn đứt tất cả những người tiền nhiệm, và Biden cũng không
được liệt vào hạng nào cả. Về Biden, tốt hơn hết là DC không nên khoe thời gian
gần nửa thế kỷ ngồi trong ghế chính trị, bởi nó không tương xứng với công trạng
chút nào, chẳng những không có công trạng gì cho ra hồn để hãnh diện mà ngược lại
bằng chứng rất tệ hại thiêu đốt ông ta nhiều hơn về nhiều mặt, từ nhân cách, đến
xử thế với chủng tộc, đến chính sách, nói và làm sai liên tù tì. (Đây là chuyện
dài chúng ta sẽ gặp lại ở những bài tới.)
Trong hoạt động xây dựng
và kinh doanh ông Trump đã từng vào ra từ
chỗ dân nghèo khổ khi tương tác với công nhân, đến tầng lớp giàu có để cạnh
tranh giao dịch, đến sân khấu xướng ca, đến nơi truỵ lạc đàng sau sân khấu, đến
phồn hoa đô hội và giao du với các tầng lớp chính trị, cho đến văn phòng lãnh đạo
cao cấp nhất nước. Trước khi làm tổng thống, thành công sau cùng của ông là tỉ
phú và lãnh đạo trên dưới 500 công ty có tên khắp nơi trong nước và thế giới.
TTTTDC đã từng tấn công
rằng ông Trump không có kinh nghiệm chính trị dĩ nhiên phải thua bà Clinton.
Nhưng tất cả đều lần lượt sai lầm cho tới xấu hổ, ông đánh bại cả 16 ứng viên
nòng cốt của CH, và ba triều đại hùng hậu Clinton, Bush và Obama, và trải qua
bao nhiêu gian nan, sau khi làm Tổng thống, cả guồng máy chính trị DC lăn đá cản
đường, đánh ông tơi bời về nhân cách, và khinh thị tài năng, thậm chí hàng loạt
bác sĩ ‘chính trị’ DC cố hy sinh kiến thức, chứng minh ông bị bệnh điên khùng, nhưng
ông đã vượt qua tất cả để thực hiện những chính sách mà ông đã hứa. Kinh nghiệm
thành công trong kinh doanh, đã giúp ông đem lại thành công vang dội trong khi
trị nước, đè bẹp những kẻ ăn nằm trong chính giới hàng thập kỷ, nói đúng ra là ngoạn
mục hơn, chứ không quá lưu manh, bẩn thỉu hay tàn ác như thủ đoạn chính trị.
Người ta đã sai lầm đến dốt nát khi cho rằng ông chỉ biết làm
kinh tế chứ không biết làm chính trị, trong khi đó KINH TẾ VÀ CHÍNH TRỊ không hề
xa rời, chẳng hạn kinh tế trong chế độ xã hội chủ nghĩa và thể chế tự do dân chủ
khác nhau.
3/ Đến thứ ba, yêu cầu
về đức độ: Về mặt này DC và TTBL chửi ông Trump 4 năm không biết mệt
cho đến mấy ngày đại hội đảng vừa qua. Chúng ta hãy nhìn kỹ chút nữa xem sao.
Trong thời gian làm thường
dân ông đã giúp rất nhiều người trong hoàn cảnh khốn cùng, nhưng không hề lên
tiếng. Larry King đã có lần phỏng vấn và gọi ông là người có lòng quảng đại
(big heart).
Quá trình lập thân trước
khi ra phục vụ quần chúng ngoại trừ Phù Đổng Thiên Vương trong truyện huyền thoại
của Việt nam, thì TU-TỀ-TRỊ-BÌNH(Tu Thân, Tề gia, Trị quốc, Bình thiên hạ) là
tiến trình hợp lý mà nhân tài nào ít nhiều cũng trải qua. Đó là rèn luyện chính
bản thân; quán xuyến trật tự gia đình, đến lãnh đạo hoạt động xã hội hoặc công
ty, và sau cùng mới lãnh đạo đất nước, và mang lại an bình cho xã hội. Hơn tất
cả các chínhtrị gia, ông Trump đã trải qua
trọn vẹn qúa trình này, đến tuổi 70 mới ra phục vụ quốc gia xã hội. Có
điều ông không uống rượu hay trải qua hút chích như Obama lúc còn trẻ hay bà
Kamala Harris, để có kinh nghiệm thú vị cỡ nào, cho nên bà ủng hộ, cho tẩu tự
do “Tôi hoàn toàn ủng hộ việc hợp pháp
hóa cần sa. Chúng ta phải làm điều đó”.
Ông cũng không phải là kẻ đầu trộm đuôi cướp; ông có một gia đình rất đẹp,
khiến người ta ganh tị, có con trai, con gái, tất cả đều là những người ăn nên
làm ra, lãnh đạo các công ty kinh doanh, con gái Ivanka là cố vấn cao cấp cho tổng
thống (cha cô). Và dĩ nhiên thành quả ấy không phải chỉ tại vì “cha
mẹ sinh con, trời sinh tính mà ra”. Con cái của ông có khác với một anh
Hunter Biden, theo chức của cha ngồi ghế quản trị Burisma thối nát, trong khi
không một ngày kinh nghiệm, không một chữ Ukraine, hay là bị cáo buộc làm ăn không
rõ ràng với Tàu hàng tỉ dollars, và vội vàng rút lui khi bị phát giác. Dù hai lần
ly dị nhưng con cái của ông Trump theo cha và được giáo dục rất chu đáo. “Con nhà tông, không giống lông cũng giống
cánh”, trong trường hợp này có thể sử dụng câu này được chăng? Nếu được,
thì có nên nói bừa rằng ông Trump là kẻ vô đạo, vô nghĩa, vô nghì, bất nhân, thất
đức hay không? Tiếp tục nói, không khéo người ta sẽ cho là thù ghét, tâm địa nhỏ
nhen và dốt nát.
Đây là điều thật quan trọng: Cái đức độ đòi hỏi ở lãnh đạo trong tư
tưởng của một số người Việt vẫn còn là ảo tưởng dằn co không lối thoát. Đó là
không phân biệt được nhà tu và tổng thống, hay chủ tịch. Đức Đạt Lai Lạt Ma là
lãnh đạo tinh thần chứ không thể nào làm lãnh đạo quốc gia Tây tạng. Đức Giáo
Hoàng không thể là tổng thống của Balan. Ngược lại, ông Trump là lãnh đạo quốc
gia chứ không thể là lãnh đạo tinh thần, tôn giáo, hay tín ngưỡng, hay nhà giáo
dục. Tài đức của lãnh đạo khác với tài đức của nhà tu. Có phải không? Bởi vì nhà
tu không có vũ khí, còn lãnh đạo quốc gia trong tay có nút bấm nguyên tử, sở hữu
cả kho vũ khí và sinh mạng hàng triệu quân nhân, nhất hô bá ứng, nhiều lúc phải
quyết định đi trước tiêu diệt kẻ thù, để tránh đất nước lầm than, hoặc cảnh núi
xương sông máu. Lãnh đạo phải thông minh, phải có mưu lược, có khi thấy tàn nhẫn,
nhưng không thể chở đến nước mất nhà tan. Ngay ở điểm này kẻ độc tài và nhà
lãnh đạo thế giới tự do không khác.
Đám TTBL, và chính trị
gia DC không ngừng tuyên truyền rằng ông Trump không nhân đạo, không có khả
năng, không đủ kinh nghiệm chính trị, không đủ tiêu chuẩn minh mẫn, không đủ tư
cách vân vân… để làm Tổng thống. Thử hỏi một con người mang nhiều cái “không”
như thế, mà sao lại thủ đắc đủ thứ được. Có phải họ đã
mât 5 năm nói chuyện tiếu lâm không đây?
Ngôn ngữ chính trị là
như thế, bọn họ có mục đích, đả phá nhân cách ông Trump để cử tri nghe tin, thù
ghét và cái đích cuối cùng là họ đưa thùng ra hứng phiếu. Sơn Đông mãi võ gỏ
thùng đánh trống, múa may cho người ta xem và cuối cùng là đưa sản phẩm ra bán,
hay ngửa mũ ra xin tiền. Bán sản phẩm, hay lượm tiền mới là vấn đề chứ không phải
là truyền bá võ nghệ. Đơn giản có vậy thôi.
Không giống ông Trump,
chính trị gia ngồi trong ghế nhà trường học thuộc bài chính trị, lấy bằng chính
trị lý thuyết, và ngồi trên ghế chính trị, trong 4 bức tường chính trị chuyên
nghiệp, cụ thể như Biden, hay Clinton ba bốn chục năm, gia tài sự nghiệp từ ở
đó mà có. Nếu là gia tài kết xù thì bình dân hãy hỏi xem có mấy ai nhờ liêm chính mà có hay không?
Đây cũng là cứ điểm không thể bỏ qua khi tìm hiểu tại sao họ lại thù ghét TT
Trump khi ông đòi xả đầm làm trong sạch thủ đô.
Họ có thể nói thao thao
bất tuyệt rằng họ có tình yêu hơn, cảm thông hơn, coi trọng bình đẳng chủng tộc,
công bằng xã hội hơn, biết làm kinh tế hơn, biết quan hệ ngoại giao có lợi hơn,
ngay cả hiện nay họ cam đoan rằng họ biết trị tình trạng virus Vũ hán giỏi hơn,
hiệu quả hơn ông Trump. Sự thật họ chỉ mới tưởng tượng, trong khi ông ngàn cân
trên vai, hàng ngày không rời một bước trong cuộc chiến với kẻ thù vô hình và mới
lạ…
Chính trị sống trong lý thuyết, trong tưởng tượng nhiều hơn là thực
tế. Lấy gì làm chắc sẽ hơn một người đã từng trải đến tuổi 70 trên mọi khía cạnh
của cuộc đời như ông Trump? Trước 2016 còn ngờ vực, nhưng bây giờ sau 4 năm,
như trứng khủng long đã nở thành con, sự
thật đã rõ như ban ngày. Bài ca cũ, DC hát hoài đâu còn ăn khách nữa. Bài ca ru
em ngọt ngào của mẹ, khi đã lớn có ai còn thích nghe nữa chăng?
Không giống như chính
trị gia, muốn tiền mà không biết làm ra, nên thường bị dính bẫy nợ để cho chủ
nhân sai khiến, ông Trump là người làm ra quá dư tiền, ắt biết sức mạnh đồng tiền
và biết cách hoạt dụng sức mạnh kinh tế, trên mọi giao dịch nhỏ lớn, có lợi cho
quốc gia. Người ta sợ và ghét ông Trump, là chuyện thường tình. Bình dân hãy
nghĩ xem, lẽ nào cử tri không biết?.
Sau 70 năm cuộc đời, gác
lại cuộc sống vương giả, để ra đóng góp cho đất nưóc - như lời hứa 30 năm về
trước rằng “sẽ làm tổng thống khi thấy đất
nước trở nên tồi tệ”. Và ngay lần vận động đầu tiên ông đã thắng lớn, chứ
không như Biden hai lần ứng cử, mỗi lần được 1% cho dù lỡ mượn câu nói của người
khác mà không hỏi, rồi nói oang oang trước công chúng, hay khoe về thành tích học
giỏi của mình trong khi hồ sơ học dở ẹt còn đó. Biden là ứng viên tệ hại thế
nào chúng ta sẽ có nhiều bài khác.
Kinh nghiệm lãnh đạo dẫn
ông Trump đến thành công từ CON NGƯỜI BÌNH THƯỜNG trải qua đời sống thực tế, với
lẽ phải thông thường (common sense), ông có óc sáng tạo, tháo vát rất linh hoạt,
và là người đa mưu túc trí, kẻ thù không dễ gì hạ bệ, chứ không phải từ con người
thuộc lòng bài vở chính trị. Đánh giá ông
Trump mà bỏ qua cơ sở này, không chỉ là thiếu sót mà e là hồ đồ.
“Cái thể” về ứng viên tổng thống chúng ta đã xét. Bây giờ đến “cái thể” của thời cuộc.
Tư tưỏng xã hội chủ
nghĩa đã có từ thời Tổng thống thứ 32 của DC, Franklin Delano Roosevelt. Thời ấy
người ta không dám nói đến từ ngữ xã hội chủ nghĩa hay cộng sản. New Deal cũng
từ thời đó, và phong trào xhcn lớn dần đến thời Obama là điểm cực đại với người
đại diện là Bernie Sander đủ đa số ủng hộ mới công khai thừa nhận là người vận
động cho tư tưởng xã hội chủ nghĩa – Vợ chồng Bernie Sander cũng đã sang LBXV
13/6/1988 ngay sau khi đám cưới. Hiện nay ở HK lớp trẻ đã được nhồi cho tư tưởng
Marxist trong trường, và chính TT Obama cũng đã nói ông chọn làm bạn với các
giáo sư Marxist, Giám đốc truyền thông cho TT Obama (2019) Anita Dunn cũng đã
tuyên bố Mao Trạch Đông là một trong hai người được bà tin tưởng nhất. Và chúng
ta đã thấy tổ chức hành động của họ đang làm gì ở các thành phố DC. Ngay cả người
thanh lập BLM cũng tuyên bố răng chị ta được huấn luyện Marxist đàng hoàng, và lãnh
đạo BLM ở New York cũng nói rằng: ‘Nếu đất
nước không thỏa mãn những yêu cầu của
chúng tôi, thì chúng tôi đốt rụi hệ thống này và thay thế.’ Tuy vậy, bình
dân HK ắt đã nhận ra, dù sao thì phong
trào xã nghĩa vẫn chưa đủ mạnh để thắng
cử ở HK, có lẽ vì vậy mà TT Obama và DC đưa bà Hillary Clinton ra đứng trước và
trứng xhcn sẽ tiếp tục được ấp đàng sau vài nhiệm kỳ. Có lẽ cũng chính vị vậy
mà sự quyết thắng trở thành bại, vỡ mộng lớn và khiến họ quyết đánh càn mấy năm
qua. Phong trào bị ách tắc vì ông Trump không phải thứ vừa, cho nên kỳ này
Sander cũng chỉ làm việc tiếp tục nuôi dưỡng phong trào chứ không phải tranh
làm ứng viên TT cho bằng được. Vốn của bà Clinton chỉ còn mấy câu chọt xỉa vu
vơ, và bản án treo của bà còn còn đang đòng đưa trước mắt, cho nên Biden là loại
ứng viên bất đắc dĩ phải ra thay vì dù sao thì cũng còn cái danh là cựu phó TT
để dùng.
Lợi dụng khủng hoảng
tài chánh, Obama đẩy gấp và mạnh Obamacare thành luật, Clinton đã trung thực gọi
nó “là điều điên khùng nhất thế giới”. Tiếp theo sau là chính sách kinh tế, môi
trường, thay đổi khí hậu, năng lượng, quốc phòng, đối ngoại, tất cả đều đi về
hướng hãm chân Mỹ, siết kinh tế HK bằng hàng ngàn qui luật, và phát triển quan
hệ nối kết xã hội toàn cầu, nới lỏng tối đa trong ban giao với Tàu, siêu cao
thuế nặng ở HK, để hãng xưởng chạy sang
Tàu, dân Mỹ mất việc. Tàu mở rộng vòng tay ra đón, mở rộng thị trường
gia tăng việc làm cho Tàu… Tàu vội vàng đóng cọc Biển Đông và mở rộng vòng đai
bao trùm thế giới. Điều có thể nghĩ bàn là tất cả đều là cân bằng lực lượng và
hướng về xã hội chủ nghĩa toàn cầu. Để rồi tiếp theo bà Clinton và đảng DC đồng thanh tương trợ, mở cửa biên
giới, thả cửa di dân, . . . nối tiếp chương trình của Obama.
Đối với khủng bố thì lỏng
tay, để dân Trung Đông chạy sang các nước, biên giới bung vành, trộn dân cư, và
văn hóa trở thành văn hóa toàn cầu thay cho đặc trưng dân tộc.
Khó khăn với đồng minh
Israel, xem nhẹ đồng minh Saudi Arabia, nhưng bắt tay, mở ngõ, vận động đầu tư
cho Iran với hiệp ước JCPOA, trong khi Iran là nước đầu sỏ tài trợ khủng bố
luôn gây bất ổn khắp nơi… Tất cả đếu nằm trong chiến lược có thể hiểu thế giới
đang lên đường thật sự toàn cầu hoá không riêng gì kinh tế mà chính trị hóa
xhcn toàn cõi.
Ông Trump biết Hoa Kỳ
và thế giới đang đi về đâu không? Căn cứ vào những gì ông Trump làm, hoàn toàn
ngược lại với Obama, tin rằng ông Trump biết hết. Bây giờ chúng ta có nên hiểu
là ông Trump khùng nữa không Bình dân
hãy tùy hỉ! Tuỳ hỉ!
4/ Tóm lại,
1.
Về cái thể:
a.
“Cái thể”của ứng viên tổng thống và phó tỏng thống.
TT Trump Mike Pence khỏe mạnh và tương xứng như
cặp bài trùng, TT có thừa kinh nghiệm 4 năm TT, và thừa kinh nghiệm thực tế lăn
lộn ngoài đời đến tuổi 70, đem áp dụng
vào lãnh đạo đât nước qua lẽ phải tự nhiên, ông không phải là nhà đạo đức, mà là người nắm trách nhiệm lãnh đạo trị nước,
người đa mưu túc trí, có tài thao lược, tháo vát, linh hoạt, không sợ đối mặt với
chính trị phải đạo, với TTBL và với kẻ thù. Xin mượn ý của một câu người cộng sản
Việt nam thường hát: Tính cho đến nay, “khó
khăn nào ông cũng đã vượt qua, kẻ thù nào ông cũng đã đánh thắng”.
Còn Biden chỉ là ứng
viên bất đắc dĩ, vừa già nua lụ khụ, tâm trí có vấn đề hay không là việc của bác
sĩ chuyên nghiệp. Bình dân thấy sao nói vậy, ông ta nói ba câu thì lẩm cẩm hết
hai rưởi, và sự nghiệp chính trị nửa thế kỷ không đầy một nhúm mấy ngón tay. Nếu
có ai bòn đã được nhiều thì xin hãy rộng lòng cho bàng dân thiên hạ cùng biết.
b. “Cái thể” của thời cuộc
là gì
Vận nước mong manh vì TT
Obama đã cho đã rẽ trái hướng về xã nghĩa. Dân HK lo sợ nên đặt một người như
TT Trump vào mạnh tay, lái gấp trở lại được 4 năm. Hệ quả sau 8 năm của TT
Obama vẫn còn đang làm tannát, xót xa ở các thành phố DC. Thế giới vẫn còn đang
lâm nguy do tư tưởng hậu LBXV, HK đối với Tàu và Iran cần phải có chính sách rõ
ràng. Đại hội vừa qua là cơ hội nhưng tại sao DC đã không đề cập đến? Tại sao?.
2.
Về cái dụng thì thế nào?
Đối với tình hình như
thế, phải có con người như thế;
Nói rằng nhờ đa mưu túc
trí, tài thao lược và óc tháo vát, linh hoạt, biết cơ, biết tùy, chuộng kết quả,
không chuộng trình tự, mà ông Trump mang
về thành công hàng khối, vượt thời gian và kỷ lục cho dân ở tất cả các cộng đồng,
và cho quốc gia. Đây là những bằng chứng như núi đá, không thể tranh cãi.
Nói rằng ông Trump yêu
nước, hết lòng vì dân vì nước, xem trọng trật tự và an toàn cho xã hội, chế phục
kẻ thù nhanh, gọn. Nói rằng ông Trump coi trọng nhân đạo, quan tâm đến cả thai
nhi … là tất cả lới nói chính xác, có sách, có chứng.
Nói rằng ông Trump vô
nhân đạo không coi trọng dân hay quân là vu khống, vô căn cứ y như lặp lại các
kịch bản bỉ ổi, tệ hại nhất lịch sử của DC đã và đang bị bóc trần.
Nói rằng ông Trump kém
hiểu biết hay thiếu trách nhiệm là tự nhận chính mình dốt về ông ta, dốt về nhu
cầu của thời cuộc và tự che mắt không dám nhìn và không biết hổ thẹn khi mình đang hưởng thành
quả 4 năm qua của ông
Nói rằng ông Trump xem
thường tình bạn với đồng minh, hay NATO e là đang mê ngủ, hoặc bị lừa hoặc hiểu lệch lạc tình bạn trong quan hệ quốc gia
và tình bạn giữa cá nhân.
Nói ông Trump khiến thế
giới nguy hiểm là không nhận ra vị trí của HK trong trật tự thế giới mới – chưa
có TT nào trong lịch sử đạt được những hiệp ước mang lại hòa bình như ông Trump
trong thời gian kỷ lục, và trong hoàn cảnh ông bị chèn ép đến ngộp thở;
Nói rằng Biden giỏi hơn
ông Trump về kinh tế đối với đại dịch là lấy tưởng tượng so với thực tế, và đã
bị lừa thảm bại và bốc phét, bởi Biden nửa thế kỷ mài mòn mấy
chục cái ghế chính trị chẳng làm nên trò trống gì; còn đại dịch Vũ hán mới lạ, Biden
nhúng tay giải quyết hồi nào mà nói giỏi?
Cái thể, cái dụng đã rõ, bây giờ quay lại cuộc chiến phỉ báng nhân cách, nhận
chìm uy tín, danh dự cũng như ngăn chặn, phá hoại chính sách của ông Trump từ
phía DC, TTBL và những ông tướng tá, hay bác sĩ chính trị vân vân, bây giờ đã nổi
rõ họ là ai, và vì sao họ làm như thế.
Nhóm một, có công danh,
nhưng chống Trump vì ông Trump trong tự điển của họ là một tay ngu dốt và gàn
bướng, không chịu nghe lời họ, tức là xem thường những người thông thái, dày
kinh nghiệm như họ. Nhưng ông Trump độc lập, trong 4 năm ông đã làm những việc
mà họ đã không làm được 30-40 năm. Họ không đủ can đảm nhận cái sai, cái thấp
kém của mình nên tiếp tục đánh Trump để chứng minh mình nói đúng.
Nhóm hai, có lẽ đang hái
tiền, nhờ vào uy danh, như có nồi cơm, bây giờ mất lửa củi, vì ông Trump chặn hết
âm mưu của Tàu trong khi đeo đuổi chính sách dân HK ưu tiên.
Nhóm ba thuộc về tập thể,
chủ nghĩa chính trị thay đổi tận căn HK
đã gầy dựng mấy chục năm, và cựu TT Obama đã đưa lên đỉnh cao, và nay Biden tuy
nói ôn hòa nhưng không thoát khỏi. Bây giờ vì Tổ quốc trên hết, và vì “Hoa kỳ không bao giờ là nước xã hội chủ
nghĩa” mà ông Trump xô ngã thành trì của họ, khiến đứa con rơi của LBXV một
lần nữa chết non, cho nên họ đánh và đánh ông Trump tới bến đợi ê chề.
Nhóm thứ tư, những con
cờ thí đáng thương, tưởng mình chống Trump vì chính nghĩa nhưng thật ra là bị đầu
độc, giật dây; khi tàn cuộc – có khi đến đầu bạc chưa chắc biết nhiệt tình của
mình bị lợi dụng.
Mưu sự tại nhân, con Vũ
hán tàn độc do người làm ra cũng không giúp được bao nhiêu như DC mong đợi, vì
thành sự hay không còn tại Thiên. Bình dân ắt đã thấy - Trời đang chơi lại anh
Ba bằng mưa lũ không dừng. Sau cùng là sự kiện George Floyd, cho dù là cố tình
hay ngẫu nhiên c ũng đã châm ngòi bạo loạn, xóa bỏ lịch sử và đốt phá khắp nơi, khiến dân tình bất an; tưởng là cơ hội ngon cơm,
nhưng lại là một đòn chí tử DC tự đánh mình.
Đại hội của DC chỉ lèo
tèo, hát lại bài ca chống Trump cũ rích, giới thiệu hai ứng viên bât đắc dĩ; một
ông lão xem ra không còn bao nhiêu hơi sức về thể chất lẫn tinh thần, và một phụ
nữ da màu, cánh tả hạng ba, sau lão Sander, và bà Warren. Chuyện lạ là cả hai đều
có dư những nhược
điểm mà chính h ọ đã dán nhãn ẩu cho ông Trump!
Đại hội DC bênh vực biểu
tình kết hợp bạo loạn không được, mà lên án cũng không xong cho nên không dám
nhác tới trong khi người dân ngóng cổ chờ đợi, kể cả hiểm họa của Tàu DC cũng
im hơi lặng tiếng.
Thế là hết! Ông Trump lấy
sách sẽ những món ngon rồi. Cuộc bầu cử trong hoàn cảnh đặc biệt, quyết định mất
còn của đất nước, mà đại hội DC tất cả ông to, bà lớn chỉ định nghĩa lá phiếu kỳ
này là “nhân cách, là giá trị”. Ôi thế là hết! Cử tri hãy thông cảm, DC chỉ còn
có đánh Trump cộng với chính sách tiếp tục bứng gốc HK để chuyển hướng
(transform) mà cụ xã nghĩa Sander đã tuyên bố.
Và bình dân có lẽ xem
ra, chắc đã đến lúc TT Trump nên trả lại bảng hiệu khùng điên, ngu dốt cho những
chủ nhân của nó được rồi!
Vĩnh Tường