Nói
Chuyện Với Bình Dân Kỳ 129
Vĩnh Tường
Chúng ta đang nói chuyện
về SEATLE sau một tháng thưởng thức thiên đàng CHẬP CHÃ (CHOP - CHAZ) xã hội chủ
nghĩa thí điểm gồm 6 khu phố, tự do hưởng thụ và nỗi buồn của người gốc Việt. Du
khách, ai chưa đến đây là đã bỏ lỡ cơ hội được xem thế giới mới, con người mới,
xã hội mới tác phẩm độc đáo của đảng Dân Chủ…
Ban ngày kẻ chơi đập
phá, người thì đi cuốc công viên, có cả kỹ sư nông nghiệp của xã hội mới hướng
dẫn gieo trồng. Nông nghiệp Hoa Kỳ từ cả hàng
trăm năm đã dùng thiết bị hiện đại, từ giai đoạn cải thiện đất đến thu gặt,
có cả máy bay gieo hạt hay phun thuốc, và hệ thống tưới tiêu tự động hiện đại
nhất thế giới. Bây giờ ở đây người anh em đồng chí cũng có trại nhưng không phải
là nông trại, mà là lều trại, lúm xúm chung quanh công viên thắm đượm tình xã hội
mới. Họ cùng nhau bưng thùng tạp nham chứa nước đi tưới bằng tay. Còn giới nghệ
nhân, họa sĩ đường phố thì tha hồ vẽ đủ loại khẩu hiệu, hình ảnh đủ thể loại
trên bất kỳ mặt phẳng nào còn trống, chiều đứng thì có tường, có vách phố, có trụ
cột, trụ cổng, mặt bằng thì có vỉa hè, hoặc ngay cả trên đường phố thênh thang.
Đêm đến thì tập trung
tiệc tùng ca hát khắp đường phố. Ôi chao ôi, TIỆC KHU PHỐ và MÙA HÈ TÌNH THƯƠNG
(Block Party and Summer of Love) của bà thị trưởng Dân Chủ Jenny Durkan sao mà
đê mê quá! Thế mà ông TT Trump cứ đòi dẹp, là dẹp làm sao?! Đòi dẹp làm gì để
cho bà thị trưởng phải chửi vào mặt trên đài bự CNN: “Ông muốn giúp à! Hãy chui xuống hầm trú ẩn đi!”
Chẳng may thế giới mới,
CHẬP - CHÃ có lẽ vì cảm giác sung sướng
quá độ nên chết yểu, cực lạc sinh bi lụy; mới chỉ một tháng mà thất tình lục dục
có đủ. Bây giờ như chim bay lưng trời bỗng nhiên gãy cánh, nhìn lại thực tế một
thành phố tiêu điều, đường phố thành bãi rác, công viên thành đất trồng lương
thực và rau cải héo úa chưa tới mùa thu hoạch để chia đều theo lý tuởng duy vật
ưu việt. Chẳng những thế, thành phố còn bị đám dân cù lần, chậm tiến, chỉ biết chí
thú làm ăn đâm đơn kiện. Và chẳng may hai người trẻ 16 và 19 tuổi bị bắn chết,
trớ trêu thay, cả hai đều là người da đen và trong sự kiện do B(ờ)- L(ờ) – M(ờ)
tổ chức - xin phép được mượn chữ cái La tinh mới nhất hành tinh, được xã hội mới
Việt nam sau 75 tái chế từ chữ cái B (bê) L (el), M (em), hay BLM (bi, el, em)
đại diện cho Black Life Matter - Mạng Da Đen Quan Trọng.
Đến ngày đầu tháng Bảy,
cái tháng mà người Việt gọi là “Tháng bảy heo may, chuồng chuồng bay thì bão”, ở
đây không có bão mà là có nhân tai kinh hoàng hơn bão tố; bởi bão tố chỉ tàn phá
vật thể hữu hình một lúc nhất định, còn nhân tai có khả năng lật đổi cả lịch sử
nhân loại, di dản của tiền nhân, quét sạch tương lai, lòng người cũng tan tác,
xã hội không dễ gì quay lại với qui luật tự nhiên.
Nhưng tham vọng ngông
cuồng, và sự ngạo mạn của một đám người với mớ lý thuyết chủ nghĩa rác rưởi, lộn
sòng tưởng có thể thay quyền tạo hóa, nhưng vẫn không vượt nổi luật tự nhiên đơn
giản, chỉ có mấy chữ: “gieo
gì tất gặt nấy - trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu”. Và bà thị trưởng
chống Trump phải cau mày, không giấu được nỗi thất vọng ê càng. Bà đánh ngược
những gì mình cổ võ mới chỉ trong vòng một tháng. Bà bảo đám người CHẬP CHÃ một
câu nhát gừng, gọn lỏn: “Đến lúc nên về đi!” và bà phải trở lại yêu
cầu cảnh sát – cơ quan công lực đã bị chính quyền bà đã coi thường, đã bị cho
là trở ngại cho thế giới mới - trở lại dọn dẹp và đem lại trật tự.
Tưởng xong yên đâu đó,
như không - chính quyền DC ở đây lại có trò mới độc đáo chưa từng thấy, kiểu như
Đức Quốc xã phân biệt chủng tộc, phân biệt dựa trên lợi ích thể lực và loại trừ
những ai đáng ghét không nằm trong tiêu chuẩn siêu dân tộc.
Thành phố Emerald City ở
Seatle đã bắt buộc các nhân viên da trắng tham gia một lớp huấn luyện nhằm vào
việc “xóa bỏ tư tưởng trắng của chính
mình” (undoing your whiteness)- nghe như bắt phải tự khắc sâu sự ghê tởm về
màu da của mình. Lớp huấn luyện gọi là “Triệt
tiêu tính ưu việt chủ quan hoá về chủng tộc và tư tưởng da trắng” (“Interrupting
Internalized Racial Superiority and Whiteness.”)
Như vậy có khác nào
thay quyền thượng đế sửa lại tâm cơ của con người. Phật, Lão, Khổng, và Thiên
chúa chắc phải chào thua, kiếm chỗ khác mà răn dạy con người. Ngày càng rõ, con
người đối với họ là một cổ máy robot, có thể tái chế qua chủ nghĩa duy vật ưu
việt.
Công nhân viên da trắng,
sau khi tu học khóa này, chắc không biết phải sống như thế nào. Sợ quá mà im lặng
thì cũng bị chất vấn, “tại sao, bộ kỳ thị hả?” chứ đâu được yên. Phát biểu nịnh
theo cũng phải thật khéo đến mức không nhận ra là vì sợ mà nói. Thế thì khổ cho
màu da sáng đẹp trời ban cho, và không chừng sẽ có người cầu xin: “Thượng đế ơi, xin người cho con đổi màu da
đen, hay da xanh xám như gà ác cũng được!”
Theo tin của Fox News,
Christopher Rufo, một biên tập viên đóng góp cho tờ Nhật báo Thành phố Bảo thủ,
có trụ sở tại New York, đã ghi lại một buổi huấn luyện mà Seattle tổ chức cho
các nhân viên da trắng làm việc cho thành phố vào ngày 12 tháng 6, có thể sẽ
gây phẫn nộ cho thành phố nào còn tinh thần nhân bản. Mặc dù sự thật ông Trump ôm
lá cờ Mỹ, cầm thánh kinh, quyết bảo trì
hìến pháp và di sản của quốc gia HK, bảo vệ nền tảng tự do, nhân bản, bọn họ cứ
việc tuyên truyền, dán nhãn và tấn công ông Trump, kể như là tấn công Phát-xít,
Hittler. Trong khi đó chính bọn họ thực hành kiểu Phát-xít
Đầu tiên, họ đưa ra
phác thảo về những yếu tố tạo nên cái mà họ gọi là “sự áp bức chủng tộc được nội
tâm hóa” (internalized racial oppression). Đối với người da trắng có biểu hiện
bao gồm những đặc điểm như tuyệt hảo,
kiêu ngạo và tính khách quan.
Trước hết các giảng
viên đa dạng thông báo cho những người học viên da trắng rằng "tính khách quan", "chủ nghĩa cá nhân",
"trí thức hóa" và "sự thoải mái" là tất cả những dấu tích của sự áp bức chủng tộc được nội tâm hóa.
Sau đó đến thời điểm
quyết định tự thoái hóa thì xóa bỏ hoàn toàn – và công nhân viên được huấn luyện để buông bỏ những kỳ vọng thuộc biểu
hiện da trắng, kể cả “bảo đảm “an toàn thể chất của mình” và “những phẩm chất tốt
về xã hội”
Rốt cùng mục tiêu của họ
là dạy cho công nhân viên da trắng biết tại sao họ có “sự đồng lõa trong hệ thống của da trắng thượng tôn” đối với người da
đen, thổ dân và người da màu”.
Làm thế nào để biết khi họ đã "cắt đứt tư tưởng da trắng"
thành công? Đó là
-
Khi tự "ám chỉ
chính mình" trong phân biệt chủng tộc.
-
Khi mà "những người
da trắng khác có thể tức giận mình."
-
Khi đã chặn đứng
"hành vi quy phạm thuộc da trắng" của mình.
Đây có vẻ còn hơn người
theo chủ nghĩa Mao. Và nên nhớ chúng ta đang ở HK, một thành phố Dân Chủ nắm
quyền ở Seatle. Người ta thường đổ cho da trắng là kỳ thị, nhưng ở đây, họ đã kỳ
thị da trắng ra mặt công khai tẩy não người da trắng. Đây có phải là giá trị
người Mỹ, hay cái gọi là bình đẳng mà đảng DC tranh đấu, đeo đuổi trong thế kỷ
21 hay không? Để khỏi mất lòng, câu hỏi này có lẽ bình dân nên để dành các ông
bà DC.
Riêng bình dân chân chất
chưa nhiễm dịch ghét Trump, ai đã nhìn kỹ tất cả những gì xảy ra cho đất nước này
hơn ba năm, và nhất là trong tháng vừa qua, thì chắc đã rõ và không còn ngạc
nhiên chút nào, trăm lần không, vạn lần cũng không. Nhìn những đòi hỏi của đảng
DC, nhìn thủ đoạn lưu manh mà một số điạ diện của họ sử dụng, nhin chính sách và
ý nghĩa mà họ vận động; nhìn các phong trào đốt phá xóm làng, phá hủy di sản của
tiền nhân, xóa bỏ lịch sử, hay đánh đổ nền văn hóa mà DC làm ngơ không một tiếng
phàn nàn; cái thì mặc nhiên kích động, cái thì ủng hộ ra mặt; nhìn DC đánh Tổng
thống và tranh đấu bênh vực cho nước ngoài như Iran, Trung cộng vân vân...
Mắt mở to chừng ấy mà lẽ
nào không thấy DC là đảng gì. Người HK có lẽ còn non kinh nghiệm, nhưng người gốc
Việt vượt biển băng rừng, hoặc vượt chướng ngại chưa từng biết còn được, lẽ nào
cứ nhắm mắt đi theo, mà không biết họ dắt
mình đi đâu.
Cái chiêu chọc giận để
sai khiến cả khối người, hoặc thúc đẩy chia rẽ, tạo rối loạn xã hội để gia tăng
quyền lực, và gieo rắc sợ hãi để cai trị có gì lạ đâu. Thế mà tại sao phải tan nhà mất nước, bỏ chạy không
dám ngoảnh mặt, đến mấy mươi năm sau, vẫn có nhiều người chưa nhận ra chứ nhỉ? Và
câu trả lời chỉ có một – đó là vì danh, vì lợi, hoặc vì bị đám sĩ phu tham lam, có hai trường
hợp nếu không đần độn thì vô trách nhiệm - nếu không đần độn thì vô trách nhiệm,
đã tuyên truyền nhồi sọ đến tan biến óc phán đoán độc lập mà thôi.
Bây giờ mới biết thì khá
muộn rồi, nhưng cũng còn hơn ba tháng nữa, ngày 3 tháng 11 sắp tới để quyết định
một trong hai chọn lựa. Một là từ chối làm người HK không có giá trị như DC đã
ta thán là tại ông Trump, để làm con người
mới xã hội CHẬP CHÃ, và biến thành đồng chí các nước xã nghĩa, để ‘kẻ ngủ
người thức chia phiên canh giữ cho hòa bình thế giới’; hoặc hai là giữ vững
làm người HK đứng thẳng lưng, cao đầu hưởng tự do nhân bản như của trời ban.
Trong khi ông Trump kêu
gọi khàn cả cổ lặp lại lời của tiền nhân rằng “mọi người sinh ra đều bình đẳng kể cả con em đã ra đời hay chưa ra đời”
trong nhiều bài diễn văn trước đây, và bài nói chuyện đầy đủ ý nghĩa trong ngày
độc lập khai quốc, thì DC, TTBL chỉ trích là kỳ thị, Biden liền ra khỏi hầm trú
ẩn tấn công luôn cả những bậc anh linh khai sáng, dựng nên đất nước, cho người
dân HK sống như thiên đàng trên trái đất 244 năm qua.
DC là như thế, điều gì
DC chỉ trích người khác thì chính họ đã làm. Họ ca rằng không ai được ở trên pháp
luật, nhưng chính họ đã ngồi xổm trên đó từ khuya rồi. Không cần kể nhiều, chỉ
một vụ bà Clinton và DC mướn người là hồ sơ giả chụp mũ vu oan giá họa cho ông
Trump rồi đòi điều tra để ghép tội đã quá đủ kinh hoàng để làm mẫu rồi. Có lẽ chỉ có ông Trump vì yêu nước quá, hay điên
khùng mới đủ kiên nhẫn chịu đựng nổi cảnh ấy mà thôi.
Và rốt cuộc ai chia rẽ
? Ai phá hoại? Ai xây dựng? Ai yêu nước hơn ai? Qúi vị và các bạn nghĩ xem, còn
gì không rõ nữa chăng?
Riêng các vị sĩ phu gốc Việt có ý kiên gì
chăng?
Phần lớn, các sĩ phu gốc
Việt, người có ăn học, như ở những đài, những báo, mấy ông MC, nhà báo, nhà
văn, đọc tin, bình luận tin tức trên các đài, các báo, những người biết tiếng
Anh, hướng dẫn giúp cho cộng đồng dân tị nạn mới đến. Đúng ra là người có tình,
nhưng họ đã làm giàu nhờ kinh doanh tuyên truyền cho đảng phái, hoặc mỗi ngày một
chút, nhồi nhét vào đầu óc của những người chân chất về đảng Dân Chủ của họ, và
một số không ít cùng nhau đi lạc quá xa không dễ trở về. Và lý do nào khiến nhiều
bình dân lại nghĩ như thế?
Hơn 40 năm, cộng đồng
mù chữ tiếng Anh theo đám sĩ phu vào đảng phái mà ngày nay mới rõ, vì bản chất
và mục tiêu của đảng DC mà các thành phố
do họ toàn quyền kiểm soát hai ba chục năm đến cả thế kỷ, đều tan hoang; những
con đường thênh thang bóng loáng thành những bãi rác, phân người khắp nơi khiến
du khác phải xắn quần, nhón gót, điển hình như ở Cưụ Kim Sơn hoa lệ; hoặc vẽ
thành những tác phẩm nghệ thuật lang thang đủ màu đủ sắc, đa dạng; tội phạm gia
tăng, giết người hàng ngày, Thành phố New York chẳng sớm thì chầy sẽ trở thành
trung tâm thì điểm chủ nghĩa Marxist, ai có hấp lực với chủ nghĩa này thì nên
mau mau dọn đến New York để sớm được hưởng phước. Vừa qua thị trưởng này Bill
de Blasio đã cắt 1 tỉ đô la ngân sách của cảnh sát, đích thân cùng với B(ờ) L(ờ)
M(ờ) sơn chữ Black Lives Matter ngay trước cửa Trump Tower, và tuyên bố kịch liệt
chống Trump. Các con em nhà đàng hoàng sẽ hô lên “đồ hèn”. Nhưng gẫm cho kỹ đứng
về phía đảng và chủ nghĩa mà y đang thực thi thì “không phải”, bởi châm ngôn của
chủ nghĩa ấy là “lấy cứu cánh biện minh
cho phương tiện” vì lý tưởng mà bất chấp tất cả. Y đã thành công bước đầu là
đánh sập cảnh sát về tiềm năng và cả uy tín, để tội phạm gia tăng và đang gia tăng
như rocket, khiến dân tình sợ hãi, xã hội rối loạn và có như thế, thì bước kết
tiếp sẽ có lý do thay đổi theo chiều hường mà đảng DC mới đang đi tới. Phía bình
dân lương thiện thì thấy lãnh đạo thất bại, nhưng phía của đảng thì thành công,
đi đúng đường. Vậy nên xin chúc mừng qúi vị DC!
Mặc kệ các sĩ phu gốc
Việt, đang đứng đâu, đứng với ai và đang làm gì. Chỉ đau xót là họ dẫn dắt người
dân chân chất gốc Việt vào đảng phái không lối thoát, vì ở đó không tìm thấy
bóng dáng văn hóa Việt, không còn văn hóa Mỹ, không có văn hóa Á đông và cũng
không phải là văn hóa Tây phương. Mà chỉ thấy hiển lộ rõ ràng một chủ nghĩa đã
bị ruồng bỏ, đã bị đánh bại vì bản chất nghịch lý tự nhiên của nó và nó đã bị
chết ngợp bởi cái bóng của nền tự do nhân bản sừng sững trước mắt với chân lý: con người được tạo hóa sinh ra đều bình đẳng.
Tuy đảng phái ở HK như
mặt áo vào, cởi áo ra, nhưng cái khó ở chỗ là họ không qua nỗi sợ hãi khi ‘mất’
những thứ mà họ đã ngã chấp (attachment) tưởng rằng nó chính là nhân phẩm, là sự
tồn tại của mình. Họ rất sợ cái “không”. Bởi vậy, chiến thắng vĩ đại nhất của con người ngàn năm vẫn là chiến thắng chính
mình. Và nếu họ tự nhận làm những người có trách nhiệm bảo trì tinh thần và
văn hóa Việt.. thì rõ ràng cộng đồng gốc Việt kể như đã bỏ mất cơ hội hơn 40
năm.
Sự hèn nhát không cho họ nhìn nhận sự thật, còn người
chân chất đáng thương thì cứ thế mà theo. Lầm lạc là chuyện thường tình, nhưng điều
quan trọng là có đủ sức để tự qua đầu hay không. Condoleeza Rice 27 tuổi, bỏ đảng DC sang Cộng
hòa (CH, 1981) và làm nên nghiệp lớn, vì không đồng ý với chính sách ngoại giao
thất bại của TT Carter; Ronald Reagan 51 tuổi bỏ DC sang CH và trở thành TT vĩ
đại, xô ngã Liên bang Xô viết cứu hàng triệu người thoát khỏi xiềng xích lầm
than; Donald Trump đã loay hoay theo nhiều đảng, kế cả đảng DC, rồi cuối cùng
cũng quay lưng và sang CH, và bây giờ là TT thứ 45; mới đây có dân biểu DC,
Jeff Van Drew bỏ đảng DC sang CH khi không đồng tình với DC đã làm chuyện ruồi
bu, luận tội truất phế Tổng thống.
Khác với phong cách của
người Việt, ở HK không một lý do gì có thể cản đường; không ai có thể ngăn cản,
cho dù đó là cha mẹ, ông bà, hay con cái chúng ta; không sợ mất lòng, không sợ
bị ruồng bỏ, không khuất phục, không cam tâm làm cừu non, làm con cờ cho chính
trị lưu manh. Đó chính là phong cách của người Mỹ.
Ông Trump, một người Mỹ
chính hiệu, đã bày tỏ và nhắc nhở người dân Mỹ vực dậy tinh thần này để đối phó
với con đường mà đảng Dân chủ đang đi tới hiện nay.
Đối với người gốc Việt
sự thật lịch sử muôn năm không ai có thể xóa, là đa số người gốc Việt hầu hết bỏ
nước ra đi “một là chết, hai là sống phải
được tự do”. Và câu nói có giá trị vĩnh cửu, kết tinh một đời của TT
Thiệu cho ngưới gốc Việt ngay trong hoàn cảnh đó để làm hành trang: “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn
kỹ những gì họ đã làm”. Câu này không hề nói cộng sản xấu hay tốt, mà chỉ
nhắc nhở người Việt cần dùng bộ óc trước khi đặt bước chân lên lề nào chứ không
chỉ dùng cặp tai.
Cho dù có công nhận hay
không, thì sự thật về những gì DC và đoàn quân ô hợp theo họ đã làm đối với quốc
gia, xã hội này đã tự nó nói lên tất cả. Thiên đàng hay địa ngục trần gian đều
đang mở cửa và hai bài diễn văn của TT Trump vào ngày 4 tháng Bảy vừa qua đã vạch
ra khá rõ ràng con đường phía trước của đôi bên.
Thời đại nào cũng vậy,
không ai trách thường dân chân chất, mà tội nhân lịch sử bao giờ cũng thuộc về
những kẻ sĩ phu, những kẻ dẫn đường đi lạc.
Vĩnh Tường
No comments:
Post a Comment