Nói Chuyện với Bình Dân Kỳ 82
Giấc Mộng Trung Hoa hay Giấc Mộng Thoát Trung
Youtube: Đánh Trump.Tương Lai Đen Tối Đang Chờ Đón
https://www.youtube.com/watch?v=r4obq2ofHmo
Vĩnh Tường
Có những giấc mơ không bao giờ thành sự thật, nhưng tình yêu của con người thì không bao giờ cạn. Tình yêu của tuổi trẻ thường cuồng nhiệt và mù quáng. Càng yêu quê hương bao nhiêu, những người có tuổi càng bình tĩnh sáng suốt hơn bấy nhiêu, nếu không được như vậy thì chắc sẽ không tránh khỏi hối tiếc, bởi xã hội đã khá già nua với những cái khuôn đúc của chính con người đặt ra. Chủ nghĩa là cái cốt yếu của một học thuyết - chỉ là lý thuyết của một học phái. Nhưng con người lại từ chối chính mình, lấy nó làm khuôn đúc, làm sợi dây để tự trói. Đó chính là nguồn gốc của tai ương.
Vĩnh Tường
Có những giấc mơ không bao giờ thành sự thật, nhưng tình yêu của con người thì không bao giờ cạn. Tình yêu của tuổi trẻ thường cuồng nhiệt và mù quáng. Càng yêu quê hương bao nhiêu, những người có tuổi càng bình tĩnh sáng suốt hơn bấy nhiêu, nếu không được như vậy thì chắc sẽ không tránh khỏi hối tiếc, bởi xã hội đã khá già nua với những cái khuôn đúc của chính con người đặt ra. Chủ nghĩa là cái cốt yếu của một học thuyết - chỉ là lý thuyết của một học phái. Nhưng con người lại từ chối chính mình, lấy nó làm khuôn đúc, làm sợi dây để tự trói. Đó chính là nguồn gốc của tai ương.
Vừa qua, quý cụ, quý anh chị, kẻ lên TV, người viết báo ào
ào, ca tụng Việt nam, trong đó có có các vị này, vị kia rất khôn khéo trong chính trường
quốc tế, ngoại giao đúng đắn, dư luận thế giới ủng hộ, tập hợp được sức mạnh và
đã cuối cùng đã thành công trong việc đẩy lùi được tàu bè Trung Quốc (TQ) ra khỏi bãi
Tư Chính (Vanguard Bank). Bãi Tư chính là một cụm san hô ở Nam Biển Đông, cách
bờ biển Vũng tàu 160 hải lý và cách bờ đảo
Hải nam của Trung cộng 600 hải lý.
Bình dân chắc có người đã mừng hụt năm phút, vì chỉ trong
vòng non một tuần thì TQ lại kéo đoàn tàu trở vào. Thế nghĩa là thế nào?
Không phải TQ đã chịu thua non trước
áp lực quốc tế, EU và Việt nam như quí vị đã nói rồi sao? Tiếp theo, có phải ta
chửi TQ đàn anh không tử tế chút nào, tệ đến nỗi không cho anh em ta mừng
thêm lâu hơn một chút!
Đã có hằng hà sa số chuyện xảy ra như thế, kể mãi không cùng.
Hôm nay, bình dân chúng ta xin bắt đầu từ mẩu chuyện “Bãi Tư Chính” vừa xảy ra
để gẫm xem Việt nam đang ở đâu đối với TQ hay trên bàn cờ Biển Đông:
Ngày 18/6/2019 tàu hải cảnh được trang bị vũ khí hạng
nặng ký hiệu 35111 của TQ đang neo đậu cách Bãi Tư Chính 40 dặm về phía
tây đã có hành vi khiêu khích xung quanh dàn khoan Hakuryu-5 (thuê của Nhật Bản),
ở lô 06-01 thuộc Dự án Nam Côn Sơn, liên doanh của Việt Nam với Nga.
Đến 03/7/2019 tàu thăm dò địa chất Hải Dương 8 của
TQ đã vào vùng biển gần với khu vực Bãi Tư Chính. Vệ tinh phát giác có
ba tàu hải giám của TQ đi theo bảo vệ tàu này; đặc biệt là tàu hải giám
nặng trên 10.000 tấn, ký hiệu 3901 và tàu dân quân biển Qiong Sansah Yu0014.
Trong lúc đó, các tàu hải cảnh Việt Nam đang hoạt động ở khu vực này, nhằm bảo
vệ vùng đặc quyền kinh tế của Việt nam
Ngày 16.7, trả lời câu hỏi của một số phóng
viên trong và ngoài nước liên quan đến diễn biến này, phát ngôn viên Bộ Ngoại
giao Việt Nam, Lê Thị Thu Hằng nói rằng Mọi
hoạt động của nước ngoài trên các vùng biển Việt Nam nếu không được phép của Việt
Nam đều vô giá trị, xâm phạm vùng biển Việt Nam, vi phạm luật pháp quốc tế và
Công ước của Liên hợp quốc về luật Biển 1982. Bà ta cho biết trong thời
gian qua, Việt Nam đã khai triển đồng bộ các biện pháp hòa bình để giải quyết vấn
đề; yêu cầu tôn trọng vùng biển Việt Nam, các quyền lợi hợp pháp của Việt Nam trên vùng biển của mình,
không có hành động làm cho tình hình trở nên phức tạp . “Các lực lượng hữu trách trên biển của Việt Nam đã và đang thực thi chủ
quyền, và quyền tài phán một cách hòa bình, đúng pháp luật nhằm bảo vệ vùng biển
Việt Nam”.
Ngày 17-7-2019, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao TQ, Cảnh Sảng lại nói rằng, Chính phủ
Việt Nam nên tôn trọng chủ quyền của TQ đối với một số khu vực trên biển
Đông và phía Việt Nam cũng nên kiềm chế hành động sẽ làm trầm trọng thêm tình
hình trong khu vực.
Ngày 19-7, trả lời câu hỏi của phóng viên đề
nghị bình luận về phát biểu của ông Cảnh Sảng, bà Lê Thị Thu Hằng lặp lại, đây
là vùng biển hoàn toàn của Việt Nam, được xác định theo đúng các quy định của
Công ước của Liên hiệp quốc về Luật Biển 1982 mà Việt Nam và TQ đều là
thành viên. Việt Nam đã tiếp xúc nhiều lần với phía TQ, trao công hàm
phản đối, kiên quyết yêu cầu chấm dứt ngay các hành vi vi phạm, rút toàn bộ tàu
ra khỏi vùng biển Việt Nam; tôn trọng chủ quyền, quyền tài phán của Việt Nam vì
quan hệ hai nước và ổn định, hòa bình ở khu vực.
Chiều 25/7, tại cuộc họp báo thường kỳ Bộ Ngoại
giao, bà Lê Thị Thu Hằng nhấn mạnh “Việt Nam đã có nhiều hình thức giao thiệp
ngoại giao phù hợp, trao công hàm phản đối phía Trung Quốc, yêu cầu các tàu rút
ngay khỏi vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.”
Trả lời phóng viên tại cuộc họp báo thường kỳ ngày 8-8, bà
Lê Thị Thu Hằng nói: "Như chúng tôi
được biết, vào chiều ngày 7-8, nhóm tàu khảo sát Hải Dương 8 đã dừng hoạt động
khảo sát và rút khỏi vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) và thềm lục địa Việt
Nam".
Và quí vị truyền thông vội vàng thi nhau ăn mừng, có cụ cho
rằng “VN tự giải phóng được Bãi Tư Chính ra khỏi áp lực của GKHD-8 và của hơn
80 tàu của Trung Quốc là VN đã bước thêm một bước thật dài trong ý chí thoát
Trung.” Vị khác cho rằng Việt nam đã có kinh nghiệm và rất khôn khéo và đó là
con đường nên đi nếu muốn “thoát Trung”, vân vân… Lại cũng chỉ để “thoát Trung”!
Thế là khỏe re. Chấm hết! Cứ thế mà tiếp tục cho đến khi thoát Trung mới thôi. Mong lắm
thay! Nhưng thật chẳng may cho dân Việt chút nào. Nay đoàn tàu của TQ lại đang
có mặt tại chỗ, đi ra đi vào. Có lẽ chúng chỉ vừa rủ nhau đi xem Paris By Night
đâu đó hay đi restroom một lát thôi. Còn chuyện TQ có thua non hay không chúng
ta cần bình tĩnh hỏi lại.
Thứ nhất, ở đâu ra ý tưởng đòi “thoát Trung”
trong khi Việt nam đã chấm dứt Bắc thuộc lần thứ tư từ nhà hậu Lê năm 1427, đến
nay đã gần 600 năm? Cha ông chúng ta đã tốn bao nhiêu xương máu, mới dắt được
con cháu ra khỏi cảnh nô lệ lầm than, cay đắng cả ngàn năm. Bây giờ ai đã dắt
trở vào, trong khi nhân loại ngày nay ở hầu hết các nước lớn, nhỏ, từ văn minh
đến lạc hậu nhất, trên thế giới đều trở thành nước độc lập?! Hoặc phải chăng vì
nó quý quá chừng - “Không có gì quý hơn độc lập, tự do”, cho nên cháu con Việt
nam từ nay đời đời không sao với được? Bất kỳ lúc nào và ở đâu cũng vậy, nếu không
tự chui vào để bị trói thì làm gì có chuyện thoát với không thoát, hoặc phải bàn
bạc thoát bằng cách nào. Có phải không?
Một thời trước 1975, bây giờ đã trở thành chuyện cổ tích
- người miền Nam có bao giờ và có ai dư
công rồi nghề, tốn hao nước bọt, hay hoang tưởng rằng có một nước nào có thể đô hộ người Nam,
cho dù là nước lớn mạnh như Tàu, Tây, Nga, Mỹ… Nhưng bây giờ, dù không nghĩ nó
cũng đã đến, nó đang sờ sờ trước mắt, và ồn ào bên bên tai hàng ngày. Tai họa này
ai đã mang đến? Và bằng cách nào? Không cần suy nghĩ, người Việt nam ai cũng có
thể trả lời. Nhưng để hiểu trọn vẹn, chúng ta cần có chút thời gian để suy gẫm
kỹ hơn.
Thứ hai, dù sao thế sự cũng đã rồi. Bây giờ
TQ muốn gì và đang làm gì? Bàn cờ Biển Đông đã sắp từ lâu nhưng không có
người đánh. Bây giờ đến thời đại phi thường với một Tổng thống phi thường,
Donald Trump, thế giới đang dịch chuyển sang một bước ngoặt mới, bàn cờ đến hồi
phải động, và Việt nam là gì trên bàn cờ đó?
Từ lâu trong tim óc, người Tàu đã có niềm tin rằng sẽ có
một ngày TQ làm chủ thế giới, và TQ chưa bao giờ ngừng đeo đuổi giấc mộng
đó – “Giấc mơ Trung Hoa”. Một lá cờ có 4
sao nhỏ, một sao lớn, có lẽ đã nói lên điều đó khá rõ. Để hoàn thành mộng lớn, xưng
đế toàn cầu, TQ đóng góp toàn cầu hóa bằng phương thức hoàn toàn có lợi riêng.
Bên trong thì nhanh chóng phát triển kinh tế bằng bất kỳ phương tiện nào, song
song với quyết tâm bảo tồn thể chế chính trị - biến tín ngưỡng, tôn giáo, nhân quyền
… thành công cụ, một cách rất tinh tế. Bên ngoài thì “một vành đai, một con đường” (One Belt One Road or Belt and Road
Initiative – BRI) từ từ gồm thâu những vị trí chiến lược quan trọng khắp năm Châu.
1.
Trước hết, kinh tế
TQ quyết đưa mình lên
hàng đầu, mục tiêu là 2025 hầu hết hàng hoá xuất cảng khắp thế giới sẽ từ TQ
(Made in China). Trong khi họ nắm chắc sắp thành công với điều kiện bà Clinton
đắc cử tổng thống - chẳng những giữ được lề thói và lợi thế cũ mà có thể đưa đồng
Nhân dân tệ lên thay thế đồng dollar trong vài nhiệm kỳ nữa, như dự tính làm xôn
xao dư luận từ thời Obama. Nhưng chẳng may, không phải bà Clinton mà là ông thần
Trump đắc cử, làm con tàu “Nhất đới, nhất
lộ - một vành đai, một con đường” của TQ trục trặc. Đây cũng là một trong
những lý do chính, khiến Tập cận Bình tiếp đãi TT Trump rất trọng hậu, mong sẽ
làm cho ông Trump thay đổi lập trường.
TQ cho sinh viên đi du học ở nước tự do như Hoa Kỳ, Anh quốc... và mong chúng sẽ là rường cột của nước độc tài. Đây là một bài toán lớn, là một
cam kết liều lĩnh có tính toán rất kỹ, và dĩ nhiên thành phần được đi du học đều
được tuyển trong hàng ngũ có quyền lực, có đặc quyền đặc lợi, hoặc từ gia đình có mức độ tín thác cao.
Ba thập niên qua, từ khi TQ cho sinh viên sang du học ở nơi
mà họ gọi “trí thức là cục phân” hay “tư bản giãy chết”, TQ không ngừng nghiên
cứu và chiết xuất, rút tỉa tinh hoa của chế độ ở đây, để tìm cách ứng dụng trong
phát triển kinh tế, mà không làm tổn hại, hay thay đổi chế độ độc đảng. Đường lối
phát triển mới này chẳng khác nào đem giống cây ở miền hàn đới, trồng sang miền
nhiệt đới, hoặc giống cây chỉ phát triển ở miền đất mầu mỡ, tự do, phong phú, đem
trồng trên miền đất chủ nghĩa xã hội, khô cằn, tù túng, hoặc đây là đường lối mới
mà họ gọi là “kinh tế thị trường với định
hướng xã hội chủ nghĩa”. Tức là buộc một sợi dây xhcn vào một thứ cần linh
hoạt để phát triển, cho nó khỏi đi lung lạc. Khó khăn căn bản này, thật sự đã hạn
chế sự phát triển kinh tế không ít, khiến TQ không thể nào theo kịp kinh tế nhiều
màu sắc và rất linh hoạt của HK. Không khéo, mầm mống dân chủ sẽ mọc theo nền
kinh tế thị trường vốn là của nó, và nền tảng độc tài sẽ phải ra đi.
Nhưng thực tế, TQ đã đuổi theo HK bén gót nhờ yếu tố chính
là:
· Ăn cắp “bí cấp” công nghệ. Người ta đã bỏ công, bỏ của ra nghiên
cứu hàng thập niên, anh chỉ chịu khó ăn cắp thành quả, hay mua lậu thành quả -
cũng là ăn cắp, thì anh theo kịp liền, nhất là công nhân của anh không cần điều
kiện nhân quyền, không cần đòi hỏi phúc lợi căn bản cho con người…
· Buộc hãng xưởng phải chuyển giáo bí mật
công nghệ. Ăn cắp dĩ
nhiên có cái được cái không, và dĩ nhiên là bất hợp pháp và có nhiều rủi ro. TQ
bèn chế ra hợp đồng bất công đối với các nhà đầu tư. Khi đã bỏ neo, bỏ vốn, xây
dựng cơ sở vật chất đâu đó đàng hoàng, TQ buộc họ một thời gian phải chuyển
giao bí mật công nghệ. Trò phi nhân nghĩa này chỉ có TQ mới làm nổi trong thế
giới ngày nay.
· Thao túng thị trường và tiền tệ bất kỳ khi nào thấy có lợi riêng, bất
chấp thiệt hại cho các bên đối tác. Thành viên WTO chỉ là cơ hội để thao túng tài
tình qua các kẻ hở, chứ không phải theo luật chơi chung mỗi bên đều tự giác. Nhược
điểm trên thương trường về phía tự do tư bản, là tự giác tuân hành điều luật. Còn
ưu điểm riêng của TQ trên thương trường tự do, là tự do gian lận ở các kẽ hở. Mấy
chục năm qua, HK cứ thế mà tử tế, cho đến khi ông Trump ra tay sửa lại bất công
này, thì ông bị đánh là phải lắm. Bởi ông đã vì dân mà vạch mặt chỉ tên, chọt
thủng túi tham của thiên hạ các bên, nên ông đã bị đánh từ ngoài vào trong, từ
trong ra ngoài.
2.
Về tín ngưỡng, tôn giáo, nhân quyền:
Dựa vào yếu tố tâm lý, dân TQ có tư tưởng sùng bái thánh
nhân và Khổng Tử lại nổi tiếng là bậc thầy của muôn đời – (Vạn Thế Sư Biểu), TQ
phục hồi giá trị và nêu cao học thuyết giáo dục, chính trị của Khổng Tử làm bề
nổi, làm cái phao cho các mỏ neo chính trị lắm mưu đồ ở bên dưới. Họ làm sống lại tinh thần
trung quân ái quốc, niềm tin vào lẽ tự nhiên thời vua chúa cho chính trị độc đảng
ngày nay. Không những chỉ hạn hẹp trong nước, mà còn phát triển ra cả thế giới
thành những học viện, với những hoạt động không minh bạch, mà ngày nay nhiều nước
đã bắt đầu nghi ngờ, lần lượt xem xét và đóng cửa – trong đó có HK. Nếu tất cả
qui trình không bị ai phát giác và ngăn chặn, thì tương lai men theo toàn cầu hóa
kinh tế, mà thống nhất được toàn cầu thì tỉ dân TQ thành hai ba tỉ giúp cho TQ
hoàn thành di nguyện của tổ tiên Hán tộc.
Không luận tốt xấu, từ căn bản lý thuyết cộng sản là duy
vật, không chấp nhận duy tâm, duy linh. Người có tín ngưỡng, theo tôn giáo đông
hơn người nghe theo lý thuyết cộng sản, và họ đoàn kết một cách hoàn toàn tự
nguyện vì cùng niềm tin ở một giá trị tuyệt đối, cao hơn những giá trị lý thuyết
của các chủ nghĩa - sản phẩm của người phàm mắt thịt. Chủ nghĩa dễ cho người ta
thấy điều sai, thậm chí sự áp đặt của bạo quyền buộc người ta công nhận điều
sai làm đúng, khiến cho họ càng tin hơn ở thần quyền. Cho nên trong giai đoạn đầu,
khi cộng sản độc tôn nắm chính quyền, tôn giáo là mối đe dọa lớn bậc nhất đối với
họ. Sau một thời gian lúng túng trong cách thu phục, vì không thể dùng bạo quyền
đối với đa số sống chết với niềm tin. Về sau, họ đã thành công trong việc biến đổi
từ thế đồi đầu ra Nhà nước hóa các tôn giáo, và từ đó các sinh hoạt tôn giáo được cổ võ hình thức hóa, phô trương và mở rộng. Sau cùng thì tất cả đều đồng qui quan điểm,
nhất quán, tin ở một thể chế độc quyền, cũng như tin vào giá trị thiên tử thời
vua chúa.
Và đây cũng là một trong những lý do mà Tập Cận Bình thay
đổi hiến pháp, để được làm chủ tịch vĩnh viễn và có thể để lại di huấn, truyền ngôi
cho ai trước khi qua đời. Xem ra một sự chuẩn bị khá chu đáo cho toàn cầu một
nhà nước, trong tương lai lâu dài. Nhiệm kỳ dài hơn trong giai đoạn này, cũng là
một cách tuyên bố chiến thuật nằm chờ lãnh đạo thuộc đảng DC của HK nắm quyền vào năm 2020, để đối đầu
với yếu điểm nhiệm kỳ ngắn hạn của Tổng thống HK, hiện nay là ông Trump với chương
trình búa đe đập cho ngay những thứ cứng mà cong queo. Cái nguy mà TT Trump đang
phải đối đầu là sự thành hình của lộ trình “Một
vành đai - một con đường” của TQ, vì đây là nền tảng của “Giấc mộng Trung
Hoa”. Ấy phải chăng là lúc cả thế giới “tứ
hải giai huynh đệ”, không còn nước anh hay nước tôi; tất cả sẽ cùng bắn pháo bông đón
kỷ niệm kỷ niệm 100 năm, Ngày Thành Lập nước cộng hoà Nhân dân Trung hoa (2049)
hoặc cũng chính là ngày đến cứu cánh “Thế giới đại đồng” theo đúng lý thuyết cộng sản?
Đối với “Giấc Mộng Trung Hoa”, ngàn năm không đổi, những
thứ xảy ra hàng ngày không là gì cả, bởi tất cả đều chỉ để phục vụ cho mục đích ấy. Bàn cờ
Biển Đông hay vị thế của Việt nam cũng vậy, vì tất cả đều nằm trong chiến lược, một ngày cùng đến mục đích chung.
Trên bàn cờ Biển Đông gồm các phe:
1. Phe tả: Hán,
Việt, Triều.
2. Đứng giữa lưng
chừng: Nam, Mã. (Nam Dương, Mã lai)
Trong bàn cờ Biển Đông, các nước này không ảnh hưởng bao nhiêu.
3. Phe hữu: gồm
MỸ, Nhật, Hàn , Phi, Đài, Úc, Ấn và còn các đồng minh khác như Anh, Pháp. Riêng
Đài loan tuy không chính thức tuyên bố là đồng minh với HK vì còn cái nhãn một
nước hai chế độ với Trung Quốc, nhưng dù sao thì cũng “tình trong như đã” chắc
chắn với HK.
4. Bên ngoài: yếu tố linh động có Nga
Phía tả, mục tiêu của Hán triều, thực ra không
phải là độc chiếm hoàn toàn Biển Đông. Bởi nó lộ liễu, phi lý mà không bao
giờ thực hiện được. Điều này cả người ABC cũng biết. Vậy thì tại sao TQ lại chàng
ràng đụng đến Phi, Nhật, Mã lai, Nam dương, Đài loan và không chỗ nào mang lại
kết quả gì cả? Chỉ có Việt nam lần lượt mất đảo Gạc Ma, Trường sa, Hoàng sa, bây
giờ đến Bãi Tư Chính, trong khi nơi này đang có hợp đồng của Việt nam với Nga,
Nhật? Và tại sao những nơi TQ đã chiếm liền biến dạng thành một cái khác, vào
lịch sử hữu dụng cho TQ?
Thật ra, TQ húc đầu, chơi chỏ lung tung để chia sự chú ý của cả thế giới,
và che đậy mục tiêu chủ yếu là lấy cho được Việt nam. Biển Đông như thế. Bây giờ
hãy nhìn biên giới trên đất liền, nhìn rừng Việt nam, nhìn Boxit Tây nguyên, nhìn thác
Bản Giốc, nhìn các thành phố, các nơi TQ đòi thuê làm đặc khu 99 năm vân vân …
thì rõ cả chứ gì!
Cũng phía tả, đặc biệt có Triều Tiên, tuy cùng đứng
tuyên thệ dưới một lá cờ búa liềm với TQ, nhưng đang ‘dang díu’ với HK, và rất
mong được lối thóat nào đó, phù hợp với tình hình, và nhất là vừa không mất
mạng, vừa không còn lệ thuộc TQ; bởi xem ra Kim Jong Un rất trọng di huấn không
nô lệ Tàu của cha ông. Kim Jong Un cũng rất thông minh, có lẽ đã nhìn gương Đài
Loan cùng chủng tộc, cùng tiếng nói, một nước bé tí tẹo so với Đại lục TQ, nhưng
không chịu lệ thuộc chủ nhân ông đại Hán, và lại được tự do, độc lập, giàu mạnh
nhờ vào quan hệ với HK. Chắc chắn họ Kim cũng đã tự hỏi: Tại sao Triều Tiên ta lại không được?
Bên cạnh còn có gương Việt nam; Kim Jong Un dĩ nhiên nhìn thấy và hiểu rõ Viêt
nam nợ nần dang díu, mang tiếng anh em với anh Ba Tàu, nhưng ngày ngày bị xẻo từng
miếng, từ bên trong đến biên ải hay ngoài biển khơi, mà không dám đối kháng, không
biết đến bao giờ VN thoát ra được.
Sự kiện trước ngày G20 ở Nhật vừa qua, cho thấy TQ đe dọa
thẳng, rằng Triều Tiên không thể thoát khỏi sự kiềm chế của TQ. Chủ tịch Tập đã
vội vả bay sang Triều Tiên gặp Kim Jong Un. Sau đó báo TQ nêu lên tuyên bố rằng
TQ và Triều Tiên, tuy hai nước nhưng cùng đứng chung dưới một đảng lãnh đạo. Tổng
thống Trump đã mau mắn tát lại liền ngay sau ngày họp: Ông bất thần gọi và được
Kim Jong Un hưởng ứng ngay; lần đầu tiên trong lịch sử, hai bên gặp nhau ngay tại
Bàng Môn Điếm. Điều này còn chứng tỏ, Triều Tiên bị ăn hiếp, HK sẽ nhúng tay liền,
bởi Triều Tiên đang ở vị thế ba chỉ - nửa
nạc nửa mỡ, và HK còn nhiều cơ hội giành vị thế chiến lược chính trị, quân
sự và cả kinh tế.
Còn Việt nam thì khác rất xa, mong được HK đứng ra tương
cứu trong trường hợp bị đàn anh “môi hở răng lạnh” hay đồng thuyền đồng hội của
mình bắt nạt, e còn lâu lắm! Bởi HK không dại gì làm những điều vừa vô duyên,
không có lợi riêng. Bởi HK đã nhìn thấy, Việt nam đã từ bỏ cơ hội tốt, hơn hai
thập niên qua và quan hệ với Mỹ đến nay vẫn là đu dây “u như kỹ”.
VN bám chặt TQ, có lẽ vì đã quá tin ở cứu cánh Thế giới đại
đồng của đảng, mà đồng chí đàn anh TQ sẽ hoàn thành qua “Giấc Mộng Trung Hoa”, chừng ấy Việt nam sẽ
tha hồ cộng hưởng. Tin như thế cũng dễ hiểu, bởi tất cả đều nằm trong chủ nghĩa
cs, mà người cộng sản đều thuộc lòng, hơn tất cả người ngoài cuộc như chúng ta. Bây giờ, VN có
chút phản kháng không đâu vào đâu cả, bởi vì đang nghi ngờ TQ có thể thua trong
mặt trận thương chiến với HK – nghĩa là vẫn đứng ở thế rất nguy hiểm như dang
chân trên hai con thuyền.
Từ lâu Việt nam đã tự nguyện nhận TQ làm đàn anh, láng giềng
“môi hở răng lạnh” hay “bên kia
biên giới là nhà, bên nay biên giới cũng
là quê hương” hay “Bên ni biên giới
là mình. Bên kia biên giới cũng tình quê
hương…” Tình đồng chí quan trọng hơn biên giới quốc gia. Quan hệ hai nước trong thời hiện đại mà nghe như đôi trai gái mới tròn
trăng. Tình cảm thấm thiết vô cùng và đẹp làm sao! Thấm thiết làm sao! Bình dân
ABC, có bạn xin thưa chút cho vui, “Bây
chừ ta phải nín thinh. Trách ta, ta lại trách mình, làm chi?
Tháng 5 năm 2014 Tàu HD981 đã quậy ở vùng biển của Việt
nam, và kể không biết bao nhiêu lần tàu VN bị cái gọi là “tàu lạ” va chạm, đâm chìm, bắn
chết ngư phủ, hay bắt và tịch thu ngư cụ và hải sản, kể cả bắt người đòi tiền
chuộc, vân vân… Bây giờ tàu TQ lại vào ra Bãi Tư Chính, và nay mai vào ra bãi gì
gì đi nữa, thì cũng chỉ không ngoài một mục tiêu duy nhất từ xưa nay, vẫn là Việt
nam trở thành một tỉnh của TQ.
Vì vậy, cho dù thật sự Việt nam có đẩy lui được hành vi của
TQ, hay TQ tỏ ra nhượng bộ chỗ này hay điều đình được chỗ kia cũng là việc thừa
thải, bởi nó chỉ làm chậm bớt thời gian, hoặc làm cho bớt căng thẳng trước khi
chấp nhận một thực tế đã biết trước. Hấp tấp kết luận và vội ăn mừng
chiến thắng sẽ dễ biến mình trở thành kẻ ngô nghê, tự đánh lừa bởi tiểu tiết mà
quên đi cái mục tiêu chính là TQ lấy Việt nam.
Tất cả nợ nần chồng chất do quyết tâm đánh Mỹ - Ngụy, lấy
cho được miền Nam, gọi là để cứu đồng
bào đang bị Mỹ Ngụy bóc lột, kềm kẹp, đói khổ! Cho nên dù đốt cả dãy trường
sơn, dù hy sinh tất cả cũng làm, và đã làm, và đã mang bao nhiêu cục nợ, không
biết đến bao giờ trả hết. Chưa kể đến Việt nam tự đóng đinh mình khi trương cờ
16 chữ vàng và 4 tốt mà TQ dành cho. Mấy chữ này chính là sợi dây dành cho Việt
nam tự trói - "bó tay!" Ngoài ra, một điều tối ư quan trọng là quan hệ Việt nam - Trung Quốc là cùng đứng tuyên thệ dưới một
lá cờ của một đảng duy nhất. Đây là tất cả những ổ khóa trong ngoài đều đã khóa
chặt do Trung Quốc nắm chìa. Tuy hai nước nhưng cùng một cơ chế, như hai nhà một
chìa khóa.
Khách quan mà nói, cái dở vô cùng trong quan hệ đối ngoại của chính phủ theo
mô hình tập trung quyền lực vào một người hay một nhóm là rất dễ dàng bị khuynh
loát. Bao năm qua, mỗi lần các nhân vật được giao nhiệm vụ đi sang Mỹ, đều phải
sang TQ trước một vài hôm. Nếu không đi lãnh “Chỉ” thì còn để làm gì?
Phía hữu: Mỹ, Nhật, Hàn, Phi, Đài, và các nước lớn đồng
minh với Hoa Kỳ. Tât cả sẽ nhất hô bá ứng khi có chiến tranh quân sự. Về mặt thương
chiến thì tất cả chờ xem thái độ và hành động của HK, và lo chuẩn bị phương án
hai để giảm bớt hoặc tránh tổn hại do cuộc thương chiến.
Đặc biệt, đặc biệt, Đài loan, tuy có lời cam kết của TQ sẽ tôn trọng cấu trúc với danh nghĩa " một nước hai - chế độ" khi chịu gom về một TQ, nhưng sự kiện Hong Kong mấy tuần qua đã
giúp cho dân Đài Loan thấy tương lai sẽ thế nào, khi chấp nhận làm một phần của
chính phủ Đại lục. Cho nên, trời bất dung gian đảng, TQ từ tham một vụ nhỏ đã bỏ
việc lớn. Từ nay Hong Kong đã khó, và Đài Loan TQ khó hòng lấy được. Tất cả lợi
thế bây giờ ngày càng có lợi cho HK, mà trực tiếp là trời giúp TT Trump. Ông chỉ
cần nhìn Đài Loan mà đằng hắng với họ Tập thì đàm phán sẽ sớm xong hơn. Từ khi
bắt đầu nhiệm kỳ, TT Trump đã biết dùng Đài Loan làm con cờ hữu dụng, trong khi
TTTT chê ông đã không biết lịch sử!
Từ đây đến “nhất đới - nhất lộ” còn bao xa? “Thế giới đại
đồng”, toàn cầu một chính phủ, “tứ hải giai huynh đệ”, không còn nước anh, nước
tôi - thiên đàng ấy chừng nào mới đến? Và “Giấc mộng Trung Hoa” có thể thành hiện
thực không? Cuồng vọng của TQ đã đưa chính
họ vào thế tấn thối lưỡng nan, từng ngày chờ thái độ của HK.
Việt nam đã tự khóa mình và giao nộp chìa khóa cho TQ,
qua những cam kết bằng mỹ từ vàng ngọc, đẹp nhất trong lý tưởng đồng chí, trong
tình hữu nghị anh em. Việt nam đã tự trói mình chung với vận mệnh TQ. Điều kiện
mà VN tự tạo cho mình khiến ý chí thoát Trung không bao giờ thực hiện được, và
chắc chắn lãnh đạo Việt nam đã thừa biết được điều đó.
Việt nam đang có nhiều câu hỏi sinh tử dồn dập, vì đang đứng
ở một thế vô cùng nguy hiểm, trong khi lãnh đạo Việt nam đã đến hồi phải dang
chân trên hai mạn thuyền, và đang chờ một cơ hội thật mong manh. Cái quả do mình
gieo nhân, nay đến lúc chín mùi và không ai khác hơn là chính mình phải gặt lấy.
Bàn cờ Biển Đông đang ở thế động tịnh bất phân. Chiến
tranh Mỹ -Trung nhất định phải xảy ra, bằng cách này hay cách khác, bằng kinh tế
hoặc quân sự, mới giải quyết được mọi vấn đề cùng một lúc. Nhìn cục diện, khách
quan mà nói, Việt nam phải tự cứu trong vài điều kiện hạn hẹp, và đó là những điều
kiện còn lại sau cùng như một phúc báu: Một là trời cho một Gorbachev Việt nam,
hoặc hai là Việt nam tự mình phản pháo đáp trả hành vi thô bạo của TQ để tự giải nạn. HK
có lẽ đang chờ, và chỉ lập tức can thiệp trong trường hợp nhận thấy thiện chí của Viẹt nam. Dĩ nhiên các đảo bị chiếm đóng, cải dạng và sử dụng trái phép sẽ tức khắc lọt vào tay HK lâu dài, để Biển Đông được yên bình. Những hải đảo ấy sẽ trở về tay Việt nam đến khi, và chỉ đến khi Việtnam ý thức được vị trí nào là đúng đắng nhất trên cơ sở hoà bình lâu dài. Và
tin rằng cả hai giải pháp đó, cuối cùng đều dẫn đến một kết quả là Việt nam phải hoàn
toàn đổi mới. Bánh xe lịch sử không cần ai đẩy, đến lúc cần lăn, nó phải lăn. Cái
mới nào hay nhất thời nay, VN hãy tự chọn!
Đàng trước chỉ có một, chính thể phân quyền - tam quyền phân lập, là
một phần thưởng vô cùng qúy giá đang chờ đón, bởi không cần một lời mời gọi hay
chút mánh khóe chính trị nào, nhân tài của VN khắp thế giới, sẽ tự nhiên tụ hội
về xây dựng quê hương. Chính thể phân quyền là thành trì, tuy thấy lỏng nhưng rất
chắc, vì không một quốc gia nào, dù lớn đến đâu, gần đến đâu, vĩnh viễn không bao
giờ có thể mua chuộc hay lũng đoạn được cả hệ thống phân quyền loại này cùng một lúc.
.
Và chỉ có chính thể ấy mới đưa Việt nam vào đồng minh với khối nước giàu mạnh, văn minh trên thế giới. Khách quan mà nói, duy nhất, chỉ có như thế "Giấc mộng thoát Trung" nghìn năm mới có thể thành hiện thực; và Việt nam sẽ rảnh tay nhìn người láng giềng cộng sản Hán tộc tốt bụng, tiếp tục "Giấc mộng Trung Hoa" - làm hoàng đế trong tranh thế giới đại đồng, trong khi nhân loại ngày càng văn minh, ý thức về quyền sống riêng tư của từng con người một.
.
Và chỉ có chính thể ấy mới đưa Việt nam vào đồng minh với khối nước giàu mạnh, văn minh trên thế giới. Khách quan mà nói, duy nhất, chỉ có như thế "Giấc mộng thoát Trung" nghìn năm mới có thể thành hiện thực; và Việt nam sẽ rảnh tay nhìn người láng giềng cộng sản Hán tộc tốt bụng, tiếp tục "Giấc mộng Trung Hoa" - làm hoàng đế trong tranh thế giới đại đồng, trong khi nhân loại ngày càng văn minh, ý thức về quyền sống riêng tư của từng con người một.
.
Thời gian sẽ làm
nên tất cả. Không cần ai xúi giục, chừng như thế sự đã đến lúc Việt nam phải làm một chọn lựa mất còn rồi!
Vĩnh Tường
Updated 8/16/19
No comments:
Post a Comment